Đọc báo thấy câu chuyện thân nhau hơn 10 năm rồi hiến thận cho nhau thấy ngưỡng mộ vô cùng. Tôi cũng có những đứa bạn rất thân. Chúng nó là không được đi học Đại học, cũng không được cuộc sống vui vẻ như tôi mà đã sớm bước chân vào xã hội kiếm tiền lo cuộc sống. Đối với tôi chúng nó không chỉ là những người bạn mà còn giống như những người mẹ lúc nào cũng xù lông bảo vệ tôi. Ngày còn ở Hải Dương, khi bắt đầu những ngày tháng đầu tiên xa nhà, chúng nó chăm tôi từng bữa ăn khiến tôi mập ú. Đến những ngày đi thi Đại học, con Nhái Bén dù say xe sấp mặt những vẫn đòi bằng được đi lên Hà Nội lo cho tôi thi cử, con Tớn thì dù đi làm vẫn gọi ầm ĩ chúc rồi dặn dò tôi.
Đặc biệt tôi có con bẹn thân 11 năm dù là giờ hai đứa ở hai quốc gia chẳng nhắn tin hay nói chuyện gì nhưng chuyện gì vui buồn của tôi nó cũng biết.
Tôi có hai điều tự hào nhất đó là gia đình và chúng nó.Tôi thích nhất cảm giác về quê, vì ngoài bố mẹ cho tôi cảm giác vỗ về, quê hương cho tôi cảm giác thoải mái khi hít thở, còn có chúng nó cho tôi một cảm giác cực kì an toàn, cho tôi mọi thứ tôi thích. Dù sau này có thể chúng tôi chẳng còn thân nhau vì mỗi người đều bận với cuộc sống của mình nhưng với tôi thanh xuân tươi đẹp là nhờ chúng nó. Mong rằng chúng nó mãi hạnh phúc mãi là những đứa bạn lầy nhây nhất của tôi. Yêu và biết ơn chúng mày nhiều lắm!
Đặc biệt tôi có con bẹn thân 11 năm dù là giờ hai đứa ở hai quốc gia chẳng nhắn tin hay nói chuyện gì nhưng chuyện gì vui buồn của tôi nó cũng biết.
Tôi có hai điều tự hào nhất đó là gia đình và chúng nó.Tôi thích nhất cảm giác về quê, vì ngoài bố mẹ cho tôi cảm giác vỗ về, quê hương cho tôi cảm giác thoải mái khi hít thở, còn có chúng nó cho tôi một cảm giác cực kì an toàn, cho tôi mọi thứ tôi thích. Dù sau này có thể chúng tôi chẳng còn thân nhau vì mỗi người đều bận với cuộc sống của mình nhưng với tôi thanh xuân tươi đẹp là nhờ chúng nó. Mong rằng chúng nó mãi hạnh phúc mãi là những đứa bạn lầy nhây nhất của tôi. Yêu và biết ơn chúng mày nhiều lắm!
Nhận xét
Đăng nhận xét