Chuyển đến nội dung chính

Có nên ly hôn hay vì con

Rất nhiều cặp vợ chồng mặc dù họ đã rất mâu thuẫn, rất áp lực rất muốn thoát khỏi cuộc sống của nhau nhưng họ lại ngần ngại đưa ra lý do "Vì nhau" để giải thích cho việc tiếp tục cùng nhau chung sống. Nhưng ngày nay trong cuộc sống hiện đại chẳng hạn như bạn bè tôi khi đã lấy chồng họ sẵn sàng vì một vài câu nói, một vài mâu thuẫn nhỏ vặt mà ly hôn và lúc này họ nhận định rằng vì con họ không thể cí người bố, người mẹ như vậy, chấp nhận một mình nuôi con. Từ "vì con" được lấy ra làm lý do cho quá nhiều câu chuyện trong cuộc sống mà dúng hơn là những ích kỉ của bản thân người làm cha mẹ. Tôi đã từng hỏi chị tôi rằng nếu đặt địa vị mình là con chị thì chị có sống hạnh phúc trong một gia đình mà ngày ngày bố mẹ cãi vã, đánh đập chửi bới nhau. Chị có hạnh phúc khi thấy mẹ mình ngày ngày khóc lóc, còn bố thì ngoại tình. Thậm chí những ông bố, bà mẹ đơn thân kia có từng hỏi con mình, con có hạnh phúc khi bố mẹ ly dị chỉ vì bố đi nhậu quá khuya, không giúp mẹ việc nhà hay vì mẹ con không làm vừa lòng bà nội. Chúng ta đều chỉ đưa ra lý do mà chưa từng suy nghĩ đến người được đưa ra làm giá đỡ đó.

Còn tôi, tôi không mọi người ly hôn hay tiếp tục chung sống với nhau mà tôi khuyên mọi người hãy đưa ra cách ứng xử trưởng thành bĩnh tĩnh nhất hãy đặt địa vị là đứa con để rồi sau này khi chúng trưởng thành bạn không cần phải thấy ân hận, thấy có lỗi vì hành động chính mình tạo ra một cuộc sống không chọn vẹn cho chúng

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bệnh lười

Người ta nói độ tuổi 20 đến 25 là độ tuổi đẹp nhất của người con gái vì đó là quãng thời gian thanh xuân đẹp nhất. Nhưng với tôi tôi lại thấy đây là độ tuổi chênh vênh nhất khi người ta đứng trước những sự lựa chọn quan trọng của cuộc đời, đầu tranh giữa cảm xúc và lý trí. Người ta muốn yêu và được yêu nhưng bản thân lại không ai muốn đặt mình vào sự gò bó của một mối quan hệ, người ta sợ hãi bị tổn thương, lại lo sợ những đổ vở vì sự bấp bênh về kinh tế, vô định về tương lai, sự nghiệp. Ở cái độ tuổi này ta cứ lao vào xây dựng sự nghiệp, kinh tế dù trong lòng cũng mong muốn một buổi cafe cuối tuần, cũng muốn nắm một bàn tay đi dạo phố, muốn được thỏa sức vui đùa cũng bạn bè. Nhưng rồi người ta cứ sợ chia ly, cứ mang những nỗi sợ vô định để rồi họ vẫn cafe, vẫn dạo phố, vẫn làm tất cả ........ một mình rồi tự cười nhủ rằng một mình vẫn ổn.  Có lúc tôi đã từng nghĩ tại sao không mạnh dạn mà nắm

Ốc ngon Pháo Đài Láng

Review cho quán ốc Pháo Đài Láng  kakak, với tiêu chí ngon bố rẻ chúng mềnh hay loanh quanh khám phá các món ăn quanh khu vực trường. Và Ốc luôn là món ăn tủ của rất nhiều sinh viên đến mức sinh nhật mình chúng nó cũng cho ăn Ốc =((. Trong Pháo Đài Láng hiện nay có 4 quán ốc ngon nhất là quán ốc cuối Pháo Đài Láng gầm Salon tóc Hoàng Nam.C ác món ở đây có tụi mềnh đều thử hết rồi, kết nhất ốc xào me, cút lộn xào me, ốc luộc( kết nước chấm), ngao hấp, nem chua rán, bánh xèo, khoai lang kén. Đặc biệt ở đây còn bán cháo đầy ụ có 15k/bát dành cho bạn nào đến quán ốc mà chưa ăn tối. Cô, chú chủ quán cũng cực thân thiện. Các món ở quán không những ngon mà giá cả cực kì rẻ, phù hợp với túi tiền của tụi sinh viên mõm nhôm.  Chúng mình thường đi theo nhóm và gọi đầy đủ các món mới hết có 120-150k cho 4-5 người ăn. Lưu ý cho cho các bạn lần đầu đến quán ốc là Quán nằm ở cuối đường Pháo Đài Láng đối diện số 145, dưới tầng của tiệm tóc Hoàng Nam để tránh các bạn đi nhầm quán ăn không ngon mà

Khi sắp bị tống cổ khỏi trường đại học

Người ta nói quãng đời sinh viên là khoảng thời gian đẹp nhất, còn với tôi dường như tôi không cảm thấy nó là quãng đường mà nó chỉ là đoạn đường ngắn ngủi. Tôi học trường Đại học Luật Hà Nội cái trường mà bạn bè cũng như sinh viên đều gọi với cái tên dễ mến " Trường Lờ" kaka. Từ năm nhất cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng một lần hối hận vì đã chọn ngôi trường ấy, cũng có thể như các anh chị khóa trước ví von, yêu trường Luật vì nó có con đường ngắn nhất đi đến Hồ Thành Công =)) Sau ba năm học đại học, tôi càng sợ cái gọi là thời gian, tôi sợ xa lũ bạn của mình. Dù từ ngày mới quen cho đến bây giờ chúng tôi đều hứa rằng sẽ chẳng quên nhau nhưng thực tế chúng tôi chẳng có thời gian cho nhau nữa rồi. Dần dần chúng tôi gặp nhau ít đi, có nhiều mối quan hệ mới, nhiều điều phải lo lắng thậm chí đã 3 tháng tôi chưa được gặp chúng nó. Chúng tôi sẽ chẳng còn khoảng thời gian hẹn nhau cả nhóm đi xe bus lòng vòng đến văn miếu, Hồ Gươm, chẳng còn những bữa ăn tất niên hay những bức ảnh